XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc


Phan_3

- Em kiếm tiền làm gì?

- Nuôi cái miệng mình, mua cái chữ ở giảng đường và nuôi em trai không phải em ruột mình đang học Đại học. Em biết anh thuộc tầng lớp nào trong xã hội nhưng đừng mạt sát vào mặt em bằng những câu nói kim đâm như thế!

Uy Vũ kéo nàng về phía mình: “Anh xin lỗi, em ngủ đi!”.

- Em xin lỗi… dù là một con điếm không yêu nghề thì cũng chỉ là một con điếm đúng không anh? Anh chửi em là đúng, lần sau cứ chửi như thế, nặng và thậm tệ hơn cũng được, em quen rồi!

- Chẳng ai nỡ lòng chửi người mình yêu đâu, khùng ạ!

- Là sao? – Lâm thấy lòng mình rạo rực, bộ mặt hân hoan ngẩng đầu nhìn Uy Vũ .

- Không, ý tôi là chửi con điếm mặt dày như cô thì chửi mãi cũng thế thôi. Ngủ đi!

Như có ai đó cầm dao đâm vào ngực mình, Lâm như té ngửa bởi câu nói của Uy Vũ. Chàng nói đúng, một con điếm như nàng làm sao lại muốn được chàng yêu? Nuốt nước bọt, dồn tất cả những uất ức, khổ đau, nàng thở hổn hển và đặt nhẹ tay mình xoa xoa trước ngực… như vừa bị một gã bụng phệ nào đè lên và dí cái thứ đó vào miệng. Nàng thấy buồn nôn kinh khủng, đứng dậy và chạy thẳng vào nhà tắm.

- Này, ra ngoài nhanh lên!

- Làm gì?

- Làm tình

- Được thôi!

Lâm lấy hết bình tĩnh bước ra ngoài, khuôn mặt vẫn lấm lem nước và những lọn tóc dính lên nhìn thật thảm hại.

- Làm gì mà nhìn tệ thế? Cưng có biết là làm điếm thì phải trau chuốt lắm không?

- Thưa anh là tôi biết! Nhưng mong anh cũng biết là tôi là con điếm không yêu nghề cho nên chẳng việc gì phải quan tâm trau chuốt nhiều. Nếu anh cảm thấy tôi rách nát quá hoặc không hài lòng thì a lô đến chị Hai tìm người khác. Tôi xin phép! – Dứt lời , Lâm tiến về phía cuối giường vơ bộ quần áo, nhanh tay hơn nàng một bước, Uy Vũ đã tóm lấy chiếc khăn quấn trên cười nàng và vòng tay qua cái eo thon gọn kéo lại phía mình.

Nàng muốn được hưởng cảm giác hạnh phúc trọn vẹn mỗi khi ở bên Uy Vũ (Ảnh minh họa)

- Anh biết em là con điếm không yêu nghề rồi. Và làm ơn từ nay đừng nhắc câu nói đó một lần nào nữa trước mặt anh, hiểu không? Em làm nghề này từ bao giờ?

- Được gần hai năm, kể từ ngày lên thành phố và đi học. Em cũng không biết bao nhiêu người đàn ông đã chà đạp lên người em. Nhưng em nhớ duy nhất ba người, ba người bước vào cuộc đời em để ấn tượng mạnh cho đến tận giây phút còn ngồi đây.

Uy Vũ thấy hơi điên trong người… Anh vòng tay ôm eo nàng như đứng sững, rồi ngả người vào thành giường, ôm nàng và nghe nàng kể.. “Anh đang nghe, em cứ nói đi”.

Người đầu tiên là dượng em. Bây giờ em đi làm cái nghề này một phần nuôi mình, một phần phụ Dượng và mẹ nuôi hai em trai cùng mẹ khác cha đang học. Quê em nghèo, ba ruột em theo người làng đi đào vàng từ khi mẹ mang bầu em được vài ba tháng rồi mất tích. Có mấy người cùng làng về bảo ba em nghiện, xích mích với bọn chủ và bị bọn chúng đánh đập rồi bị muỗi trích, sốt rét và bị ném xác theo dòng suối cuốn trôi.

Dượng em là người tốt, cưu mang mẹ em từ cái ngày bị làng dè bỉu, xa lánh “là thứ không chồng mà có con”. Dượng yêu thương mẹ con em lắm! Đôi khi em cứ ngỡ là cha ruột của mình chứ không phải những lời đàm tiếu ở làng đâu. Em lớn lên như thế và bị Dượng hãm hiếp năm mười bảy tuổi…

- … – Uy Vũ giật mình.

–  Lần đó Dượng đi họp ở làng và uống say khướt, lúc dượng về nhà lại chỉ có mình em. Khi làm xong chuyện đó, em sợ hãi chạy đi, Dượng vẫn say chẳng biết gì. Đến bên bữa cơm tối gia đình chiều hôm đó, Dượng vẫn vui vẻ với cả nhà và gắp đồ ăn cho em như mọi ngày. Em không hiểu vì sao? Có lẽ Dượng vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra…

Một thời gian sau, ở làng ai cũng bảo em càng lớn càng xinh như mẹ, cười đẹp và hiền như mẹ. Cứ thế, em nghĩ rằng Dượng là người tốt, có lẽ dượng say nên đã nhầm tưởng giữa mẹ và em nên dù mất đi cái ngàn vàng ấy, em cũng chẳng trách chẳng giận gì cả! Hoặc là, em nghĩ cái ngàn vàng đó là để trả ơn vì Dượng đã yêu thương mẹ, cưu mang và coi em như con đẻ của mình . Rồi trời thương em, em không có thai nhưng điều đó làm em bật khóc trong thời gian đi học với trí tưởng tượng: “Em không thể sinh con”. Em ngu ngơ không hiểu, tận đến bữa học Sinh học cuối lớp 12, em mới hiểu đấy, ha…ha… – Lâm cười ra nước mắt. “Anh thấy đấy! Liệu đấy có phải cuộc tình đầu tiên không nhỉ?”

- Điên à? Người thứ hai, thứ ba thì sao?

-Anh vẫn muốn nghe á? Người thứ hai là vị khách đầu tiên của em. Ông ta làm em buồn nôn với những trò quái đản.

- Vì vậy nên ngày trước em mới nói với anh là: “Đàn ông, thằng nào chẳng có máu dê trong người  và “diễn” là một nghề thuần thục và cực hot trước mặt đàn bà”, đúng không?

- Nhớ chi tiết quá đấy! Còn người thứ ba lại là vị khách cuối cùng tính đến thời điểm hiện nay. Suốt mấy tháng qua, em chỉ ngủ với duy nhất một người là anh ta, đặt đôi môi mình và chìm trong vị ngọt của nụ hôn với mình anh ta. Nhưng anh ấy đã làm em nuốt tất cả những thứ muốn nôn ra ngoài, ôm đồm hết tủi nhục vào trong và cắn bật máu môi khi không thể nói được suy nghĩ của mình.

Uy Vũ nhìn nàng… đôi mắt long lanh nước như hai cái hồ thu nhỏ chứa đựng nước trong tinh khiết. Anh khẽ kéo nàng lại gần mình và vứt bỏ cái khăn tắm ra khỏi cơ thể tròn đầy của nàng, đôi tay anh mơn trớn khắp da thịt nàng… Nàng cong người và cố rướn lên như muốn thoát khỏi cái danh “con điếm làm tình chỉ để kiếm tiền”, nàng muốn được hưởng cảm giác hạnh phúc trọn vẹn nhưng cũng đầy vội vã, gấp gáp khi được chàng yêu thương. Trong ánh đèn ngủ nhè nhẹ, nàng như mê mẩn khi nghe lời yêu thương từ chàng… dai dẳng, vang vọng mãi không thôi…

Có lẽ cuộc sống là một trò chơi, con người chỉ là những con rối múa may điên cuồng và tự tay tống vào miệng mình mấy viên thuốc lắc, nhảy loạn xạ bởi tiếng chát chúa của cuộc đời đè nén…

- Em sẽ dồn tiền để gửi Hai! Em chuẩn bị đi thực tập nên có lẽ sẽ không đi làm được.

- Tốt thôi! Bao giờ thì đủ?

- Em sẽ ráng thu xếp. Hai nể tình em làm ở đây suốt hai năm nên thư thả cho em vài hôm nhé!

Ả Hai ngúng nguẩy quay đi. Cũng phải, dù Lâm có đẹp cỡ nào thì cũng là “gái  nát”, hai năm qua nàng cống hiến sức lao động tại đây là quá đủ. Lâm nhờ bạn bè mỗi người một chút, chủ yếu là tiết kiệm của bản thân và Yến, vậy mà cũng chẳng đủ.

Hoàng, em trai Lâm qua phòng trọ chơi, thấy chị xanh rờn, phàn nàn mãi:

- Chị ăn uống gì mà xanh xao quá vậy? Mẹ mà biết mẹ giết em cho coi.

- Ôi cái thằng khéo nói này, mày lo học hành đi ấy. Kẻo mày xanh xao, mẹ mắng chị cũng nên. – Lâm cười nhạt nhẽo nhìn thằng em cùng mẹ khác cha. Thấy nó hồng hào, cao tận 1m8 phổng phao, ra dáng dữ tợn đấy, cơ bắp cuồn cuộn, quá đẹp trai còn gì? Thằng Hoàng cũng kêu đi làm thêm rồi, đừng đưa tiền cho nó nữa. Nó đưa cho nàng một phong bì bên trong nhìn cũng cồm cộm:

- Chị làm gì, em biết đấy! Từ rầy nghỉ đi, tiền chị đưa em hàng tháng và tiền em đi làm thêm tích cóp lại, chị xem thế nào rồi đưa cho ả đấy đi. Chị sắp ra trường rồi, lo học hành đấy. Em thân con trai, sống thế nào chả được, cảnh đàn bà, tai tiếng thì mệt lắm!

- Thế mày làm gì mà chị hỏi không nói?

- Em á? Nhiều lắm! Chỉnh nhạc, nhặt bóng, tùm lum à! Em con trai làm gì chẳng được, chị lo linh tinh quá à?

Lâm ngậm ngùi dồn tiền mang qua cho Hai khi mới hơn hai giờ chiều, Hai cười: “Chà, tính sòng phẳng nhé! Cả lãi lẫn gốc chẳng thiếu một đồng. Chị là chị thích mày lắm đấy! Bữa nào rảnh thì qua chị chơi, uống café nhé bé”. Lâm thở dài, lê từng bước dọc con đường quận ba đầy nắng. Nghỉ việc ở đây, Lâm cũng chưa biết sẽ làm gì trong mấy tháng tới trước khi tốt nghiệp. Dứt cái nợ này, đến cái nợ khác, cuộc đời này sống chỉ để trả nợ, phải không?

- Tao mới về nhà thằng người yêu mới. Tao thề chắc giờ chẳng dám yêu. Bả kêu mông bé khó đẻ, gò má cao sát chồng, lấy tao về cho con bả khổ. Trời ạ! Tao sẽ đi làm, kiếm thật nhiều tiền, cặp kè thêm mấy thằng đại gia, tao chán cảnh ra mắt chồng con lắm rồi. -  Yến như phát điên lên ở đầu dây bên kia.

Có lẽ cuộc sống là một trò chơi, con người chỉ là những con rối múa may điên cuồng và tự tay tống vào miệng mình mấy viên thuốc lắc, nhảy loạn xạ bởi tiếng chát chúa của cuộc đời đè nén…

Lâm nằm dài thễu thượt, bỗng nàng thấy nhớ Uy Vũ kinh khủng! Một tuần rồi nàng không gặp anh nhưng nàng biết nàng cũng chỉ là phận điếm, anh sẽ chẳng nhớ hay đoái hoài gì đến nàng, thậm chí lúc này nàng cảm thấy ân hận khi kể hết sự thật tàn khốc của mình cho một vị khách làng chơi – một vị khách đặc biệt khiến nàng nhớ rất lâu.

Suốt mấy tháng bên Uy Vũ, nàng chỉ có duy nhất một mình anh, nàng nhớ lúc anh bảo: “Bây giờ da trắng và đẹp, chẳng có vết bầm tím nào, rất đáng yêu!”… thì anh có bao giờ làm đau nàng đâu, anh chỉ vuốt ve và mơn trớn nàng. Đôi khi nàng nghĩ mình bị “say” và ép buộc mình phải “tỉnh” nhưng khi “tỉnh” rồi mà trái tim cứ thổn thức mãi không thôi…

- Lâm, qua giường chị bảo cái này!

Lâm nhoài người qua chỗ Bông, mặt yếu xìu.

- Tặng Lâm nè! Chiều chị dọn đồ về nhà, mấy bữa nữa chị sẽ đi du học. Tối rảnh đi ăn ha!

- Sao cơ? Sao nhanh quá vậy chị? Bộ chị học xong Đại học trong nước rồi mà còn học cao nữa hả?

- Hì! Học nữa, học mãi mà em! – Bông cười mỉm đưa bức tranh cho Lâm.

Trong nhà tắm, Nga cũng vời ra ngoài một câu: “Nhà Bông có điều kiện mà, đi học là phải rồi, tối đi ăn tung hoành một bữa đi, tiếc là thiếu tỷ Yến. Ở với nhau cả mấy năm trời…”

- Hì, em thích bức tranh này lắm ấy, cứ ngồ ngộ nhưng em nhớ rồi, “rừng tự trồng và hoa tự mọc nên nó mới kì kì thế này. Hi…hi…”.

Lâm cất kĩ bức tranh vào cái tủ đựng đồ cá nhân: “Khi nào buồn, em mang ngắm ha! Em kể hết cho nó nghe tâm sự của mình như đang ngồi trước mặt Bông và than thở ha!” -  Bông cười tít mắt, Lâm nhe hàm răng trắng sáng như những viên trân châu đầy tinh nghịch.

Hình ảnh Uy Vũ như chìm ngập cả căn phòng nàng… (Ảnh minh họa)

- Lâm, chị sẽ lấy chồng!

- Hả? Thiệt hay giỡn nữa trời? Nhưng Bắc hay Nam?

- Cái con khùng này! Bộ mày nghĩ tao giống bà Yến hay sao mà quen người Bắc? Bố mẹ chị đang trên tàu vô rồi, ngày kia đi gặp và tiến đến hôn nhân .

- Ồ! Vậy là người Nam rồi! Thế chị quen lâu chưa mà lấy?

- Cũng được mấy tháng rồi, cùng công ty chị làm đấy! Hôm trước về nhà ra mắt ổng bà ấy ưng lắm mày à! – Mặt Nga hân hoan nhưng đôi mắt đầy chất chứa âu lo.

- Vậy thì được rồi, còn xị cái mặt ra làm gì! Anh chàng nào mà may mắn có được tỷ tỷ Nga nhà mình vậy ta? – Lâm ngọt ngào cất giọng.

- Tao đang lo đây này! Quen hơn bảy tháng rồi, ôm có, hôn có nhưng…

… – Lâm cứ tròn mắt lên nghe, thỉnh thoảng bịt miệng cười tủm… “Nhưng sao hả?”

– Nhưng chưa quan hệ. Ổng kêu muốn nhìn thấy giọt máu đào đêm tân hôn, gia đình ổng ấy nề nếp lắm! Mà…

… – Lâm nhíu chân mày xuống, sắc mặt thay đổi. Lâm hiểu Nga đang suy nghĩ gì!

-  Bây giờ chị không biết sao cả?

- Chị yêu anh ấy nhiều không?

- Đã đi đến hôn nhân là phải yêu nhiều lắm chứ!

- Yêu mà cứ phải quan trọng chuyện trinh nữ hả chị?

- Thì gia đình bên đấy, anh ấy gia giáo, còn khắt khe chuyện đó!

- Chị nói thế là ý gì chứ? Ý là mình không học hành giỏi giang nên…

- Điên à? Không phải… Bên đấy… Ôi trời ạ! Nói sao nhỉ? Bên đấy… phong kiến…

- Chị tính sao?

- Mai em rảnh chứ?

- Em thì giờ ngày nào chẳng rảnh rang chứ?

- Chị tính đi… “vá trinh”.

Lâm vật mình xuống giường, thều thào: “Ý chị là… em đi vá trinh với chị hả?

- Mày nhớ ngày xưa bà Yến hay bảo tao: “rách thì cũng rách rồi. Cứ cong đít lên mà làm đi, sau này nếu có dư dả thì mang đi vá”. Có lẽ giờ là lúc phải “vá”.

- Thế nào cũng được. Chị nghỉ đi, mai em đi cùng!

***

Bây giờ phòng trọ trống rỗng, còn mình Lâm đơn độc. Bông đi du học rồi, Nga cũng dọn về Buôn Mê Thuột luôn, sống cùng nhà chồng hạnh phúc với cái màng trinh giả bỏ ra mất mấy triệu khiến hai chị em lặn lội cả ngày đi tìm cái đường hẻm sâu, cũng may không chuyện xấu gì đã xảy ra. Có lẽ, nàng cũng sẽ phải dọn khỏi chỗ này để tìm một phòng nào ở ghép với giá mềm hơn. Suốt hai tháng nay, nàng sống dựa vào tiền của thằng Hoàng, nó bảo sẽ nuôi nàng như ngày xưa nàng nuôi nó trong thời gian nàng thực tập và đến khi công việc thực sự ổn định.

Nàng thu vén đồ đạc, đến bên giàn máy tính cũ, nhìn thì người ta bảo là đống gạch nát nhưng nó vẫn dùng tốt. Nàng ngồi xuống và nhấn nút khởi động máy. Trơ trọi với cái màn hình, nàng muốn xem một cái gì đấy, muốn viết lách những nghĩ suy trong lòng về suốt mấy năm qua: “Phận bướm đêm và con đường tìm hạnh phúc cho mình”. Nàng lạch cạch bàn phím hồi lâu, lại bôi đen và thẳng tay xóa… Nàng chẳng hiểu nàng muốn gì! Kéo thanh công cụ, vô tình nàng vào diễn đàn eva. Tự dưng, nàng tủm tỉm cười với những tựa đề về chủ để tình yêu với phông màu hồng thích mắt. Nàng nhíu chân mày với tựa đề “Yêu mà phải giấu trong lòng” với lượng truy cấp hàng nghìn người và lời bình cả mấy trăm… Nàng tự nhủ, “Biết đâu sẽ tìm thấy mình trong đấy!“…  và hình ảnh Uy Vũ như chìm ngập cả căn phòng!

Những ngón tay cứng rắn đàn ông của Uy Vũ đã vứt bỏ chiếc khăn tắm trên cơ thể Lâm… chàng nhẹ nhàng hôn lướt lên tấm thân trắng ngọc ngà của nàng.

“Tôi yêu cô ấy vô cùng… nhưng cũng vì vô cùng nên tôi phải trốn chạy, không dám đến gần cô ấy hơn và bước đi thật xa, cách cô ấy nửa vòng trái đất. Tôi biết chắc cô ấy sẽ chẳng nhớ tôi đâu! Tôi yêu cô ấy và mỗi khi gần cô ấy, tôi luôn phải dối lòng mình bằng cách lạnh lùng và chối bỏ. Vì tôi không thể giúp gì cho cô ấy nên phải đi xa… nếu không chỉ làm cô ấy đau khổ hơn thôi! Chúng tôi cùng chung một phòng trọ nhưng tầng lớp trong xã hội thì khác xa nhau…

Ngày đầu tiên, cô ấy đi làm tạp vụ và trở về nhà trong bộ dạng bẩn thỉu và đủ thứ mùi hôi tanh… nhưng với tôi, cô ấy đáng yêu vô cùng! Đôi má hây hây đỏ ửng cười toét toe mỗi khi chào tôi. Mỗi khi cô ấy bước vào nhà tắm, thân hình trắng nõn đầy đặn của cô ấy như ma lực khiến đôi mắt tôi không thể chệch hướng.

Vài ngày sau, thay vì bộ đồ che kín thân, cô ấy khoác lên mình bộ váy cũn cỡn hay những chiếc áo dài mong manh và lớp son phấn rẻ tiền lên mặt. Hằng đêm, cô ấy quay người đủ hướng, trong đêm đôi mắt ấy long lanh những giọt lệ và co mình xuýt xoa nhức nhối. Tôi thấy cô ấy hay mua ít tẩy về và ngồi lì trong nhà tắm… tôi hiểu những gã trai hư hỏng đã đè lên tấm thân sạch sẽ ấy! Giá như tôi có đủ can đảm để đến gần và chia sẻ với cô hơn!

Cô ấy ít cười, ít nói. Nụ cười với cô ấy là hiếm hoi nhưng vì nó hiếm hoi nên càng khiến tôi càng để ý cô ấy nhiều hơn! Mấy tháng gần đây, cô ấy hay gọi tên một người đàn ông lạ nhưng hình như không lạ vì tôi nghe lan man cái tên đó rất thân quen! Cô ấy ngủ với cái miệng xinh xắn khẽ mỉm cười, thay vì âu lo, thấp thỏm như ngày xưa. Tôi hiểu, trái tim cô ấy đã dành tặng cho riêng một ai đó. Tôi càng phải xa cô ấy, bởi sự thật về tôi có lẽ càng khiến cô ấy ghê sợ và kinh tởm mà thôi!

Cuối cùng, cô ấy cũng nghỉ làm ở café – bar , tôi vui mừng kinh khủng nhưng vẫn – phải – giấu – trong – lòng!

Trước ngày rời xa, tôi tặng cô ấy một bức tranh mà xưa nay cô hay hỏi tại sao chỉ vẽ đi vẽ lại hoài một thứ  “hoa – yêu – rừng”. Cô ấy ngây thơ không hiểu gì, khẽ nâng niu và cất kĩ bức tranh đó nhưng với tôi, điều đó đã là một hạnh phúc lớn lắm rồi! Ngày tôi đi, tôi đã ôm cô ấy siết chặt trong vòng tay, tôi cũng cảm nhận rõ hai chữ  được sự giật  mình  nơi cô ấy! Có lẽ tôi vồ vập! Có lẽ tôi sai… Cô ấy bảo: “Sang đấy có chàng Tây nào tốt thì giới thiệu tụi em nha!”. Tôi lắc đầu: “Chị chỉ yêu rừng thôi!”. Cô ấy nhún vai, mím môi… và tôi không thể biết cô ấy nghĩ gì!

Giờ đây cách nửa vòng trái đất, hình ảnh nhỏ nhắn đáng yêu ngày nào không còn ngồi trước mặt. Tôi nhớ Rừng – nhớ Lâm, nhớ cuồng điên và kêu gọi trong mỗi giấc mơ thổn thức, như cô ấy đã và đang nhớ một chàng trai  lạ! Có lẽ cô ấy cũng như tôi: “Yêu mà phải giấu trong lòng”.

Ở nơi xa , tôi luôn chúc cho cô bình yên và hạnh phúc! Giá như tôi không phải là Les, giá như tôi là đàn ông… nhưng giá như chỉ là giá như mà thôi! Ngày tôi được sinh ra, tôi đâu có quyền chọn giới tính cho mình, cũng như cô ấy không có quyền được lựa chọn cho mình một gia đình no đủ, êm ấm… để rồi phải trượt dài trên con đường tội lỗi ở tuổi thanh xuân.

Tôi phải sống như một người bình thường để xin mọi người đừng xa lánh. Tôi sẽ cố gắng bình thường để che đi một góc tối đớn đau trong tâm hồn mình… và tôi tin, mọi chuyện rồi sẽ ổn!”

Lâm im lặng và thu xếp đồ đạc. Một mình kéo cái vali quần áo trong đêm mưa giông bão, bì bõm trên con đường Sài Gòn ngập nước… nước mắt Lâm hòa vào cùng những giọt mưa…

Nước mắt Lâm hòa vào cùng những giọt mưa… (Ảnh minh họa)

***

Một tiếng sét lớn làm nàng tỉnh giấc, đầu ong ong nhức nhối cọ quậy, nàng khẽ mở mắt ra và nàng không hiểu sao mình lại nằm trong vòng tay của Uy Vũ và khoác lên mình một chiếc khăn tắm màu trắng. Còn chàng, vẫn trong chiếc áo sơ mi công sở, hơi thở đều đều phả ra… Màu vàng nhợt của chiếc đèn ngủ soi rõ gương mặt chàng đẹp đến kì lạ!

Hơn hai tháng không gặp nhau mà nhìn chàng càng ngày càng đẹp trai và quyến rũ hơn. Chàng có gầy và sạm hơn một chút, những chiếc chân râu mới nhú lên nhìn thật hiền, thật bảnh… Đôi môi chàng khẽ mỉm cười… và nàng không còn thấy vẻ bề ngoài lịch lãm, sự lạnh lùng hay cao ngạo gì nữa. Nàng nhẹ nhàng nhích mình dậy nhưng hành động nhẹ nhàng đó của nàng cũng làm Uy Vũ tỉnh giấc theo.

- Sao dậy sớm quá vậy cô bé?

- Sao em lại ở đây?

- Sao em bắt cóc anh lên giường? – Uy Vũ cười, nụ cười hiền từ mà lâu này nàng rất ít khi thấy… Nhưng cũng chính câu hỏi của Uy Vũ đã khiến ruột gan nàng như bùng cháy.

- Vì em từng là con điếm! – Lâm quay lưng lại phía anh, cơn tức giận đè nén sự nhớ thương bấy lâu nay của nàng. Lâm nhắm mắt lại và mím môi… đôi mắt nàng bắt đầu đẫm lệ…

- Anh xin lỗi! Nhưng anh biết con điếm của anh không yêu nghề!

- Yêu hay không yêu cũng là điếm! Vì là điếm nên em mới bắt cóc anh lên giường đấy thôi! – Giọng nàng nhạt nhẽo, từng câu chữ như những trận mưa đá lạnh lung tuôn xối xả…

- Em nghỉ làm ở đó từ bao giờ?

- Đấy không phải việc của anh!

- Hơn hai tháng anh phải đi công tác nước ngoài, anh đã rất nhớ em nhưng chẳng biết liên lạc với em thế nào cả. Tối nay vừa xuống sân bay, anh đã đi tìm em nhưng họ bảo em nghỉ làm hai tháng rồi, đến nhà trọ thì mọi người nói em mới dọn đồ chiều nay. Anh đã rất sợ nếu không gặp lại được em… và đêm qua anh đã bật khóc khi thấy em đang lê kéo cái vali nặng trịch từ từ ngả người nằm sõng xoài xuống đường ngập nước. Anh biết em rất mệt mỏi… anh xin lỗi…

- Sao anh lại có thể nói những lời nói đó với em? – Lâm vẫn quay lưng lại phía anh, nghẹn ngào từng chữ. Anh có hiểu là vì anh mà Lâm đã xin nghỉ việc… nhưng vì vị thế thấp hèn trong xã hội nên nàng đành lặng câm.

Cuối cùng, Lâm cũng đã tìm được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình! (Ảnh minh họa)

- Anh đã rất mệt mỏi khi yêu em và trong thâm tâm, ngàn lần anh muốn giữ lấy em bên cạnh. Em còn nhớ người đàn ông thứ hai bước vào cuộc đời em chứ?

- … – Lâm từ từ quay mình về phía anh , đôi mắt ầng ậc nước ngẩng lên

- Ông ta rất giàu có, ông ta có cái bụng xệ ngất người. Ông ta là họa sĩ, là nhiếp ảnh về giới nghệ thuật chụp – vẽ nude và… ông ta chính là ba của anh!

Lâm như người mất hồn, nàng thấy khó thở khủng khiếp! Nàng gấp gáp xoa tay trước ngực để tự trấn an mình. Anh kéo nàng về phía mình ôm nhẹ và đặt nụ hôn lên chiếc trán với đôi lông mày cau có, mất hồn…

–  Anh còn biết Hoàng là em trai em, nhóc đó cũng giỏi thật! Cậu ta ít hơn mẹ anh cả chục tuổi nhưng nó đã khiến mẹ anh si mê cuồng dại và họ đã quấn lấy nhau trên giường, trong chính ngôi nhà của gia đình anh. Ngày trước bên em , muốn yêu em nhưng anh phải lạnh nhạt, phải châm biếm trong từng lời nói. Ngày xa em, anh nhớ em điên dại… để rồi ngày trở lại, anh đã đi tìm em như một gã điên giữa trời giông gió. Và em biết không, đêm qua, anh đã bật khóc khi thấy em xanh xao, tiều tụy…

- Anh có giận hay hận em không khi em và em trai em đã phá vỡ hạnh phúc gia đình anh như thế?

-… – Uy Vũ lắc đầu. Không có em, không có em trai em, anh vẫn là kẻ cô độc trong chính căn nhà này suốt chục năm qua. Họ chia tay nhau từ ngày anh còn là sinh viên…

- Em xin lỗi! – Nàng nhìn Uy Vũ, chàng trai có đôi mắt nâu bí ẩn. “Cám ơn anh đã cứu em hôm qua, nếu không hôm nay em sẽ được lên báo để người thân nhận xác rồi. Em phải  về đây, ơn này em sẽ trả lại cho anh khi em có điều kiện”.

- Em về đâu?

Thực sự nàng cũng chẳng biết đi đâu nữa… nàng gượng mình dậy và thấy mình mẩy đau nhức ê ẩm.

- Em về nơi có thể chứa chấp em, bao em ăn, bao em ở…

- Ở lại đi!

- Vì sao chứ?

- Vì anh yêu em!

- Anh yêu em nên em phải ở lại? Sao anh không tự hỏi, em có yêu anh không?

- Anh biết em yêu anh, em giống anh, chúng ta đã gọi tên nhau trong từng giấc ngủ…

- Anh điên rồi, anh đừng cố tưởng tượng thế chứ?

- Đừng dối lòng mình vậy! Bông, em gái họ của anh cũng đã kể cho anh nghe hết rồi! – Uy Vũ kéo tay nàng đầy vẻ van lơn – “Đừng đi em nhé! Em biết anh yêu em từ khi nào không? Từ lần đầu tiên đi cùng thằng bạn, nó kệch cỡm, còn em cúi đầu chào lịch sự. Anh yêu và luôn tôn trọng những người con gái ý thức được bản thân mình như thế! Anh biết em cũng không phải là người con gái mong manh như ngọn nến chợt sáng rồi bị cơn gió lướt qua đã tắt lịm đâu! Em đừng đi, em nhé!”


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .